Thoát khỏi sự trầm cảm tăm tối

Trích từ Mana 83: Mùa Xuân

Lina Pang-Thành phố Irvine, Bang California, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ

Hai mươi lăm năm đầu của cuộc đời tôi thật vui vẻ đáng kinh ngạc vì được Chúa ban phước và giúp sức. Ở cấp một, Chúa đã cứu tôi khỏi sự tấn công của một con chó dại. Những năm trung học và đại học của tôi tràn ngập sự ban phước của Ngài. Khi tôi bắt đầu cuộc sống làm việc, tôi đã cảm nghiệm được sự đầy đủ của Đức Chúa Trời trong một lời cầu nguyện ăn năn — Ngài đang bao quanh tôi, bên trong tôi và tuôn trào ra khỏi tôi.

Để giúp tôi trưởng thành, Chúa đã cho tôi trải qua một giai đoạn thử thách hơn trong cuộc đời – thời kỳ đen tối.

RƠI XUỐNG MỘT VỰC THẲM

Vào thời điểm đó, cuộc sống của tôi đang diễn ra tốt đẹp. Các mối quan hệ, sự nghiệp và gia đình đều ổn thỏa. Nhưng bóng tối vô tình ngấm vào tim tôi.

Tôi không biết tại sao và khi nào căn bệnh trầm cảm tăm tối này bắt đầu ảnh hưởng đến tôi. Tất cả những gì tôi biết là tôi cảm thấy có một cái lỗ trong trái tim tôi. Đó là một khoảng trống rất sâu, tối tăm. Chẳng bao lâu, lỗ đen ấy mở rộng chiếm lấy toàn bộ trái tim tôi. Một trạng thái ủ rủ là thứ đồng hành thường xuyên với tôi. Tôi không còn có thể mỉm cười một cách tự nhiên.

Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy chỉ để ước mình không thức dậy. Cái chết dường như là một viễn cảnh hấp dẫn hơn nhiều so với việc còn sống. Khi tôi đi xung quanh, tôi cảm thấy cơ thể mình tách rời một cách kỳ lạ; gần như thuộc linh của tôi là một thực thể riêng biệt theo dõi cơ thể vật lý của tôi thực hiện các hoạt động trong ngày. Tôi cảm thấy mình như một thây ma. Tôi mất hứng thú với những gì tôi từng thích. Có một sự trống trải to lớn trong trái tim tôi.

Chính lúc đó, tôi nghĩ rằng mình đã hiểu được sự phù du của cuộc đời. Như Sa-lô-môn đã mô tả, cuộc sống là một vòng tuần hoàn vô tận, ngày này qua ngày khác. Tôi cảm thấy rằng cuộc sống nói chung không có ý nghĩa và giá trị. Quá thuyết phục rằng sự tồn tại của tôi không có giá trị gì, tôi chỉ có thể kết luận rằng cái chết tốt hơn nhiều so với việc sống.

Sứ đồ Phao-lô đã bày tỏ cùng một ý kiến (Phi-líp 1:23) nhưng động cơ của ông hoàn toàn khác. Đối với ông ấy, cái chết được chào đón, nhưng chỉ vì ông ấy đã hoàn thành sứ mệnh của mình trên đất và mong được gặp Chúa.

Tôi đã trải qua những hiện tượng kỳ lạ nhất. Một ngày kia, tôi đi xem “Chúa tể của những chiếc nhẫn” với các thành viên trong gia đình và bạn bè của tôi. Lúc nhân vật phản diện đang đuổi theo các nhân vật chính, tôi cảm thấy linh hồn đen tối thực sự bay ra khỏi màn hình.

Những linh hồn này sau đó bay khắp rạp chiếu phim, bao quanh tôi, và thậm chí cố gắng bay vào trái tim tôi. Vì vậy, trong khi gia đình tôi đang thưởng thức bộ phim, tôi phải liên tục lẩm bẩm “Ha-lê-lu-gia” trong suốt bộ phim để xua đuổi những linh hồn tà ác xung quanh tôi.

Trong khoảng thời kỳ tăm tối này, tôi dường như trở nên rất nhạy cảm với sự tồn tại của những linh hồn bóng tối. Nhìn lại, tôi đã học được nhiều bài học quan trọng. Đầu tiên, tôi được nhắc nhở rằng những cuộc chiến thuộc linh ở xung quanh chúng ta và diễn ra hàng ngày mặc dù chúng ta có thể không nhìn thấy chúng. Thứ hai, tôi nhận ra rằng khi chúng ta yếu đuối về thuộc linh, ma quỷ có thể dễ dàng xâm nhập vào linh hồn chúng ta.

Đôi khi điều này có dạng một suy nghĩ đen tối hoặc một khái niệm sai lầm. Những đốm đen nhỏ này tiếp tục tấn công chúng ta. Chúng không đến từ Đức Chúa Trời bởi vì chúng không phù hợp với bản chất thiêng liêng của Đức Chúa Trời cũng như với lời của Ngài. Những đốm đen nhỏ này tích tụ và tăng cường. Vì vậy, mặc dù chúng ta không bị quỷ ám, ảnh hưởng của ma quỷ có thể trở nên lớn đến mức nó kiểm soát chúng ta. Hắn quả thực giống như một con sư tử gầm rú rình rập chúng ta, tìm ai đó để ăn tươi nuốt sống.

Tôi quá xấu hổ khi nói chuyện với bất kỳ ai về bóng tối mà tôi đang cảm thấy bởi vì, là một Cơ đốc nhân và một người làm việc trong nhà thờ, tôi được cho là phải vui vẻ. Tôi có Đức Thánh Linh ngự, nhưng tôi không thể cảm thấy niềm vui và sự sống trong mình. Tất cả những gì tôi có thể cảm thấy mỗi ngày là bóng đêm.

Chứng trầm cảm cũng rất đáng sợ với tôi vì tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của Chúa. Tôi không muốn tâm sự với người khác vì tôi biết họ chỉ khuyên tôi cầu nguyện, đọc Kinh thánh, trông cậy vào Chúa và ăn năn tội lỗi tôi đã phạm. Tôi đã làm tất cả những điều này, nhưng vô ích. Tôi không hiểu tại sao điều này lại xảy ra với tôi bởi vì tôi không có lý do gì để không vui. Tất cả những gì tôi biết là vực thẳm của bóng đêm sâu hun hút trong trái tim và tôi hoàn toàn không thể làm gì được. Tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực.

BÁM VÍU VÀO HY VỌNG

Mặc dù tôi không thể cảm nhận được Chúa, nhưng tôi biết Chúa tồn tại. Từ khi còn nhỏ, tôi đã nghe vô số lời chứng về sự ở cùng của Ngài; Bản thân tôi đã có kinh nghiệm cá nhân sâu sắc về Ngài. Cho nên, mặc dù một bức tường thuộc linh dường như đã ngăn tôi khỏi Ngài, tôi vẫn bám vào những ký ức về những trải nghiệm này. Tôi tự nhủ rằng mặc dù bản thân có thể không biết tại sao tôi lại phải trải qua điều này, nhưng Chúa biết tôi đang đau khổ. Tôi đã tin rằng Ngài sẽ đưa tôi thoát khỏi sự đau khổ thuộc linh này vào thì giờ của Ngài.

Vì vậy, tôi cầu nguyện Chúa giúp tôi mỗi ngày, tin chắc rằng sẽ có ánh sáng cuối đường hầm nếu tôi vẫn trung tín với Ngài; đó là hy vọng mà tôi nắm chặt. Tôi tiếp tục cầu nguyện với Chúa, đọc Kinh thánh, đi nhà thờ, hầu việc Chúa, và chờ đợi Chúa cứu rỗi tôi.

Hỡi linh hồn ta, vì sao ngươi sờn ngã và bồn chồn trong mình ta? Hãy trông cậy nơi Đức Chúa Trời; ta sẽ còn ngợi khen Ngài nữa; Vì nhờ mặt Ngài, bèn được cứu rỗi.(Thi-thiên 42:5)

Tôi tin chắc rằng Tôi sẽ thấy phúc lành của CHÚA Trên đất người sống. Hãy trông cậy nơi CHÚA, Hãy vững lòng và can đảm lên. Phải, hãy trông cậy nơi CHÚA.(Thi-thiên 27:13-14)

Tôi biết không bàn tay con người nào có thể kéo tôi ra khỏi vũng lầy trầm cảm này; chỉ có Chúa mới có thể. Vì vậy, như trong Thi thiên, tôi chỉ chờ Chúa đến giải cứu tôi. Tôi đã có niềm tin và hy vọng vào sự tốt lành của Chúa. Hy vọng này đã duy trì tôi trong chín tháng. Khi bóng tối nhấn chìm tôi, và ý nghĩ về cái chết lấn át tôi, tôi đã chọn tin vào Chúa và sự tốt lành của Ngài.

Nếu tôi không buông tay Chúa, Chúa sẽ không bao giờ buông tôi. Được thúc đẩy bởi hy vọng này, tôi bắt đầu cảm thấy tốt hơn mỗi ngày. Rồi một ngày, tôi nhận thấy bóng đêm không còn bao trùm nữa; Tôi đã cảm thấy bình thường trở lại. Tất cả những cảm giác bất thường — suy nghĩ về cái chết, linh hồn tà ác biến đi, sự trống rỗng — vụt mất. Tôi rất vui mừng, tôi không thể ngừng ngợi khen Chúa!

Vào khoảng thời gian đó, tôi tình cờ đọc được một bài báo trên mạng về bệnh trầm cảm. Khi tôi đọc qua danh sách các triệu chứng, tôi nhận ra rằng đây là những gì tôi đã phải trải qua trong chín tháng vừa rồi. Nếu tôi được chẩn đoán lâm sàng, tôi đã được kê đơn thuốc. Nhưng không có kiến thức này, tất cả những gì tôi có thể làm là tin cậy nơi Chúa, và Ngài đã chữa lành cho tôi.

TỪ CHỖ BẤT LỰC TRỞ NÊN GIÚP ĐỠ ĐƯỢC NGƯỜI KHÁC

Ngay sau khi hồi phục, tôi đã trò chuyện với các học sinh trong lớp học Kinh thánh của mình từ J1 và J2 (Thanh niên sơ cấp và trung cấp). Tôi nhận thấy rằng nhiều người trong số họ đã bị trầm cảm. Nó phổ biến hơn tôi nghĩ! Sau đó tôi hiểu tại sao Chúa lại cho phép tôi trải qua cơn trầm cảm đó. Nó cho phép tôi hỗ trợ những người khác đang (hoặc sẽ trải qua) một trải nghiệm tương tự. Những gì tôi đã trải qua cho phép tôi đảm bảo với họ với niềm tin chắc chắn rằng Chúa có thể và sẽ giúp đỡ.

Nói chung, những người khỏe mạnh không thể hoàn toàn đồng cảm với những người đang bị trầm cảm. Vì các triệu chứng là bên trong và không có nguyên nhân bên ngoài rõ ràng nào khiến họ buồn bã kéo dài, nên những người trầm cảm thường được bảo là “hãy cố vượt qua nó”.

.Tuy nhiên, họ thực sự không thể kéo mình ra khỏi đáy sâu. Tình yêu cứng rắn như vậy có thể khiến người đau khổ nghĩ rằng không ai đồng cảm, khiến họ trở nên trầm cảm hơn. Tệ hơn nữa, họ ngại tâm sự với người khác và yêu cầu sự hỗ trợ vì họ sợ bị coi thường vì tinh thần yếu đuối. Theo kinh nghiệm của tôi, nhiều người bị trầm cảm cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau khi gặp một người nào đó từ nhà thờ hiểu và lắng nghe họ.

Vài năm sau, tôi gặp một thành viên khác đang bị trầm cảm. Cô ấy cảm thấy vô cùng bất lực vì thuốc của cổ không thực sự giúp ích được gì. Cảm tạ Chúa, tôi đã có thể chia sẻ kinh nghiệm của mình, và cô ấy cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cô ấy có niềm tin và hy vọng khi biết rằng Chúa sẽ giúp mình. Nhiều năm sau, khi tôi gặp lại cô ấy, tôi rất vui khi thấy cô ấy trông rất hạnh phúc.

Từ kinh nghiệm này, tôi được nhắc nhở rằng Đức Chúa Trời có ý muốn và mục đích cao đẹp của Ngài đối với sự đau khổ của chúng ta. Đôi khi, đó là vì Ngài muốn thử thách đức tin của chúng ta, để xem liệu chúng ta có bám chặt lấy Ngài cho dù thế nào đi nữa. Một lý do khác là bởi vì Ngài muốn chúng ta giúp đỡ những người khác trải qua điều tương tự trong tương lai.

Chúc tạ Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, là Cha hay thương xót, là Đức Chúa Trời ban mọi sự yên ủi. Ngài yên ủi chúng tôi trong mọi sự khốn nạn, hầu cho nhơn sự yên ủi mà Ngài đã yên ủi chúng tôi, thì chúng tôi cũng có thể yên ủi kẻ khác trong sự khốn nạn nào họ gặp! (2 Cô-rinh-tô 1:3-4)

HÀNH TRÌNH ĐẾN VỚI SỰ KHIÊM  NHƯỜNG

Vài năm sau cơn trầm cảm, tôi đã trải qua một thời kỳ đen tối khác trong cuộc đời. Nó bắt đầu bằng một lời cầu nguyện với Chúa cho tôi thấy rằng Ngài muốn tôi thay đổi. Trong buổi cầu nguyện đó, tôi có cảm giác rất mạnh mẽ rằng Chúa muốn tôi học tính khiêm nhường. Tôi đã bị sốc bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một người đặc biệt tự cao. Tuy nhiên, xét trong thâm tâm mình, tôi thực sự tìm thấy sự tự cao..

Thật không may, tôi không biết làm thế nào để thoát khỏi nó. Vì vậy, tôi đã cầu nguyện và xin Chúa dạy tôi cách hạ mình. Và Ngài đã làm như vậy – vượt qua bệnh tật và qua những thử thách tại nơi làm việc.

Bệnh Graves (Bệnh cường giáp)

Khoảng một năm sau, tôi được chẩn đoán mắc bệnh Graves, bệnh cường giáp. Mặc dù tôi đã ăn gấp ba lượng tôi thường ăn, nhưng tôi đã giảm rất nhiều cân. Trên thực tế, tôi đã giảm cân nhiều đến mức trông tôi bị suy dinh dưỡng. Tóc tôi rụng nhiều, móng tay bắt đầu vụn, tay run và mắt lồi ra. Tôi bị bướu ở cổ, tim đập nhanh và lo lắng. Những người mắc bệnh Graves trải qua những chuyển biến lên xuống nhanh chóng của cảm xúc.

Tôi được biết đến như một người bình tĩnh và có thể kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng với căn bệnh này, cảm xúc của tôi rất dễ thay đổi và cực đoan. Các cơ của tôi bị căng và đau, cũng như tôi không thể ngủ vào ban đêm. Tôi sẽ chỉ nằm đó, nghe tim mình đập liên hồi như trống, với toàn bộ cơ thể của tôi đập theo từng nhịp. 

NHỮNG THÁCH THỨC TRONG CÔNG VIỆC

Trong công việc, tôi cũng phải đối mặt với một thách thức lớn. Tôi là một giáo viên mẫu giáo với khoảng ba mươi đứa trẻ trong lớp của mình. Trong số này, một nửa có vấn đề về hành vi – một con số cao bất thường. Không có gì ngạc nhiên khi cuộc sống làm việc của tôi giống như một chuỗi kinh khủng vô tận. Trong khi tôi xử lý hành vi của đứa này, một đứa khác sẽ làm điều gì đó mà tôi phải chú ý ngay lập tức. Khi tôi lao đến chỗ đứa thứ hai, một chuyện khác sẽ bắt đầu — hãy tưởng tượng phải giải quyết chuyện này cả ngày xem!

Đối với những vấn đề phức tạp, một đứa trẻ trong lớp của tôi cực kỳ quậy phá. Nó sẽ “chạy” bằng bốn chân trong lớp học. Khi tôi yêu cầu nó ngồi, thì nó sẽ đứng lên; và khi tôi yêu cầu đến với tôi, thì nó sẽ bỏ chạy. Nó thậm chí đã từng gây ngạt cho một trong những giáo viên khác.

Tôi chắc chắn không đủ hiểu biết để mà xử lý một đứa trẻ như vậy vì một triệu chứng khác của cường giáp là không thể suy nghĩ rõ ràng. Tôi mất ba giờ để đưa ra quyết định trong vòng ba mươi giây. Ngoài ra, tôi đã hoàn toàn mất giọng. Đối mặt với tất cả những điều này, tôi cảm thấy bất lực một lần nữa. Tôi gặp khó khăn khi giặt giũ — làm thế nào tôi phải đối mặt với lớp trẻ của mình, một nửa trong số đó có nhu cầu phải được săn sóc?

Một lần nữa, tôi phải bám vào Chúa để được giúp đỡ. Mỗi sáng tôi đều cầu nguyện với Chúa trước khi đi làm. Bên cạnh đó, tôi đã dành nửa giờ để đọc Sách Thi-thiên để có đủ sức mạnh vượt qua cả ngày. Đây là lần đầu tiên tôi nhận thấy rằng khi tôi đọc lời Chúa, nó đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Sau đó, tôi được điều trị bệnh cường giáp. Trong sáu tháng, khi tôi đọc Thi-thiên và cầu nguyện mỗi ngày, Chúa đã làm việc. Ngài từ từ giải quyết từng vấn đề một của tôi.

Từ những sự việc này, tôi được nhắc nhở rằng Chúa là Đức Chúa Trời. Là Đấng Tạo Hóa đã tạo ra chúng ta, Ngài là Đấng ban cho chúng ta khả năng làm mọi thứ mà chúng ta có thể làm. Chúng ta nợ sự nghiệp và thành tựu của chúng ta đối với Ngài. Nhưng trong khi Chúa có thể ban cho, thì Ngài cũng có thể lấy đi. Tôi có thể là một giáo viên có năng lực xuất chúng, nhưng một căn bệnh hoàn toàn có thể khiến tôi suy nhược và khiến tôi không thể giảng dạy.

Vì vậy, Chúa đã dạy tôi khiêm nhường và biết ơn. Sống một cuộc sống bình thường đã là phước lành của Đức Chúa Trời. Sự sống trong chúng ta là biểu hiện của quyền năng Ngài nâng đỡ chúng ta. Do đó, tôi đã học cách hạ mình bằng cách nhận biết quyền năng và quyền trị vì của Đức Chúa Trời trong mọi khía cạnh lớn nhỏ trong cuộc sống của tôi.

Vì tại trong Ngài, chúng ta được sống, động, và có, y như xưa một vài thi nhân của các ngươi có nói rằng: Chúng ta cũng là dòng dõi của Ngài.(Công-vụ 17:28)

Đức Chúa Trời thắt lưng tôi bằng năng lực, Và ban bằng đường tôi.(Thi-thiên 18:32)

Hãy dâng cho CHÚA vinh quang xứng đáng với Danh Ngài; Hãy mang lễ vật mà vào sân đền thờ Ngài.Hãy mặc trang phục thánh mà thờ phượng CHÚA; Hỡi cả trái đất, hãy run sợ trước mặt Ngài. .(Thi-thiên 96:8-9)

Kết luận – Chúa của tôi, Thầy của tôi, Thần của tôi

Trong suốt 25 năm đầu của cuộc đời tôi, Đức Chúa Trời đã chứng tỏ sự tồn tại không ngừng của Ngài qua các phước lành. Trong giai đoạn tiếp theo của cuộc đời, bằng cách dẫn dắt tôi vượt qua thời kỳ tăm tối, Chúa đã dạy tôi rằng Ngài ở đó mặc dù tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của Ngài. Từ cơn trầm cảm của tôi, tôi học được rằng cánh tay của Chúa không hề thu lại. Ngài có thể cứu tôi — và tất cả những ai sẵn sàng tin cậy Ngài — khỏi đau khổ sâu xa nhất. Từ căn bệnh cường giáp của mình, tôi đã học được rằng Chúa là Đấng nâng đỡ chúng ta và cho phép chúng ta làm mọi thứ chúng ta có thể làm.

Nguyện mọi vinh hiển được dâng lên Ngài.