Ân điển, Sự thương xót, Sự bình an

Manna 90: Trong ngày hoạn nạn

“Nguyền xin ân điển, lòng thương xót, bình an, bởi Đức Chúa Trời là Cha, và bởi Đức Chúa Jêsus Christ là Con của Cha, được ở cùng chúng ta, trong lẽ thật và sự yêu thương!”

Nhận được lời chào như vậy từ một thành viên trong nhà thờ có thể khiến chúng ta cảm thấy rằng anh ấy hay cô ấy đang gạt hoặc tỏ ra hơi tự phụ. Tuy nhiên, các thư tín trong Tân Ước tiết lộ rằng đây thực tế là một lời chào thông thường mà các Cơ đốc nhân ban đầu chào nhau. Quan trọng hơn, các tác giả Tân Ước, những người được Đức Thánh Linh soi dẫn, đã đưa lời chào này vào các lá thư tương ứng của họ (1 Ti-mô-thê 1:2; 2 Ti 1:2; Ti 1:4; 2 Giăng 1:3). Dưới ánh sáng đó, những lời này làm nổi bật điều mà Đức Thánh Linh cho là quan trọng đối với mọi Cơ đốc nhân – ân điển, lòng thương xót và sự bình an. Bài viết này xem xét ba yếu tố không thể thiếu này trong đời sống Cơ đốc nhân của chúng ta.

ÂN ĐIỂN

Từ điển Phúc âm của Baker định nghĩa “ân điển” là “sự ưu ái vô bờ bến của Đức Chúa Trời đối với con người”. Do đó, có hai khía cạnh quan trọng của ân điển: thứ nhất, sự giúp đỡ hoặc ưu ái mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta; thứ hai, chúng ta không xứng đáng nhận được sự giúp đỡ hoặc ưu ái như vậy (Ê-phê-sô 2:8–9). Không có gì ngạc nhiên khi từ “ân điển” được sử dụng trong Tân Ước nhiều hơn trong Cựu ước. Điều này là do chính Chúa Giê-xu là ân điển của Đức Chúa Trời ban cho loài người.

Hãy xem xét những phép lạ mà Chúa Giê-xu đã thực hiện trong mục vụ của Ngài. Nhiều việc trong số đó đã được làm trên những cá nhân không xứng đáng với những phép lạ. Việc La-xa-rơ sống lại minh chứng điều này (Giăng 11:1–45). Không ai vào thời điểm đó tin rằng Chúa Giê-xu có thể làm cho La-xa-rơ sống lại từ cõi chết. Các môn đồ theo Chúa Giê-xu không tin, hai chị em của La-xa-rơ là Ma-ri và Ma-thê cũng vậy. (La-xa-rơ, đã chết, nhất định cũng hoàn toàn không hề hay biết!) Dù sao thì Chúa Giê-xu đã thực hiện phép lạ.

Một ví dụ khác là người đàn bà Sa-ma-ri ở bên giếng đã chế giễu lời của Chúa Giê-xu (Giăng 4:1–42). Bất chấp sự phản ứng của bà ấy, Chúa Giê-xu vẫn nhẫn nại giảng giải lẽ thật cho bà. Mục vụ của Chúa Giê-xu cho chúng ta thấy rằng ân điển mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta thực sự là một ân điển mà chúng ta không đáng được hưởng.

Theo Giăng, khi Chúa Giê-xu đến trong xác thịt, Ngài đã biểu lộ vinh quang độc nhất của Đức con duy nhất của Cha — một vinh quang đầy ân điển và lẽ thật.

Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật; chúng ta đã ngắm xem sự vinh hiển của Ngài, thật như vinh hiển của Con một đến từ nơi Cha. … Vả, bởi sự đầy dẫy của Ngài mà chúng ta đều có nhận được, và ơn càng thêm ơn. (Giăng 1:14,16)

Giăng nhấn mạnh rằng chúng ta đã nhận được đầy dẫy ân điển của Ngài. Trong mô tả của mình, Giăng sử dụng từ so sánh nhất để mô tả ân điển mà các tín hữu đã nhận được — ân điển tràn ngập dư dật. Tuy nhiên, khi đọc câu này, chúng ta có thấy mình đang lẩm nhẩm “A-men!” và hết lòng đồng ý rằng chúng ta đã thực sự nhận được đầy dẫy ân điển của Đức Chúa Trời?

Lòng biết ơn cho Ân điển

Lòng biết ơn xuất hiện sau khi chúng ta nhận được sự giúp đỡ hoặc một món quà. Thật vậy, khi chúng ta nhận được một thứ mà chúng ta rất cần, chúng ta sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn đối với người đã cho nó. Trong thời điểm đại dịch hiện nay, đã có những bản tin ấm lòng về các cộng đồng, thành phố và quốc gia trên thế giới chọn những thời điểm nhất định vỗ tay tán dương trước cửa nhà và ban công của họ, để ủng hộ các nhân viên tuyến đầu và nhân viên y tế. Các chiến dịch cấp cơ sở này — được phối hợp thông qua phương tiện truyền thông xã hội — nổ ra khi cuộc khủng hoảng COVID-19 lên đến đỉnh điểm ở các quốc gia tương ứng đó và thể hiện lòng biết ơn tự nhiên đối với những người làm việc không mệt mỏi và có rủi ro lớn đối với chính họ

Mặt khác, điều gì ẩn sau sự vắng mặt của lòng biết ơn? Có phải vì chúng ta đã không được cung cấp những gì chúng ta cần? Hay là vì chúng ta cảm thấy mong muốn của mình không được đáp ứng?

Chúa cho chúng ta tất thảy những gì chúng ta cần

Chúng ta biết rằng ân điển của Đức Chúa Trời là tốt lành và là điều chúng ta cần. Nhưng chúng ta vẫn mong muốn được đầy dẫy hơn nữa. Chúng ta không khỏi cảm thấy: Nếu Chúa ban cho chúng ta những gì mình muốn, chúng ta sẽ nói a-men trước sự trọn vẹn của ân điển mình đã nhận được. Trong thư gửi Tít, Phao-lô nói với chúng ta rằng Chúa Giê-xu không đến để ban cho chúng ta những gì chúng ta muốn. Thay vào đó, ân điển của Đức Chúa Trời đã xuất hiện để ban ơn cứu rỗi cho mọi người (Tít 2:11). Về sự cứu rỗi, Đức Chúa Trời đã không giữ lại điều gì; Ngài đã cho chúng ta tất cả những gì chúng ta cần. Phao-lô khuyến khích chúng ta:

Ngợi khen Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, Ngài đã xuống phước cho chúng ta trong Đấng Christ đủ mọi thứ phước thiêng liêng ở các nơi trên trời. (Ê-phê-sô 1:3)

Phao-lô không nói rằng Chúa Giê-xu đã ban phước cho chúng ta bằng mọi phước lành thể xác, mặc dù điều đó không có nghĩa là chúng ta không nhận được phước lành nào. Thật vậy, nhiều người trong chúng ta được hưởng những ân phước vật chất đáng kể. Tuy nhiên, điều đáng ghi nhớ và biết ơn là Chúa Giê-xu đã ban phước lành cho chúng ta bằng mỗi phước lành tâm linh.

Không có phước lành thuộc linh nào mà Chúa Giê-xu đã giữ lại. Thật không may, chúng ta thường ham muốn vật chất hơn là thuộc linh. Vậy thì Đức Chúa Trời có nên thay đổi cách tiếp cận của Ngài và ban cho chúng ta những gì chúng ta muốn thay vì những gì Ngài nghĩ rằng chúng ta cần không?

Suy ngẫm về một ví dụ quen thuộc với tất cả chúng ta. Chúng ta có cho con cái mình mọi thứ và bất cứ thứ gì chúng yêu cầu không? Với tư cách là những người giám hộ có trách nhiệm, trước tiên, chúng ta sẽ xem xét yêu cầu của trẻ có tốt cho trẻ hay không vì trẻ chưa thể phân biệt được đúng và sai, hoặc điều gì tốt và xấu. Ví dụ, có nhiều báo cáo về việc trẻ em nuốt phải các chất độc hại vì đã nhầm lẫn chúng là đồ ăn vặt.

Từ quan điểm con người của chúng ta, chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết những gì tốt cho bản thân. Và giống như một đứa trẻ, chúng ta cầu xin Cha trên trời những điều này. Nhưng quan điểm thiêng liêng của Đức Chúa Trời vượt qua quan điểm giới hạn của chúng ta. Nếu Chúa không ban cho chúng ta những gì chúng ta muốn, thì hãy xem xét liệu những gì chúng ta muốn có thực sự tốt hay không. Thông thường, Chúa không ban cho chúng ta những gì chúng ta muốn, nhưng cho chúng ta những gì tốt và những gì chúng ta cần.

Luôn giữ sự biết ơn

Có lẽ việc thiếu lòng biết ơn không xuất phát từ mong muốn lớn hơn về những phước lành vật chất. Chúng ta có thể là những tín hữu biết ơn tất cả các phước lành thuộc linh của chúng ta. Nhưng cùng với thời gian, lòng biết ơn của chúng ta có thể vơi dần. Quay ngược thời gian khi chúng ta lần đầu tiên tin vào Chúa Giê-xu, hoặc khi chúng ta lần đầu tiên nhận được Đức Thánh Linh. Nhớ lại cách chúng ta cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đã thay đổi — suy nghĩ của chúng ta cũng thay đổi, và chúng ta tin chắc rằng sự cứu rỗi và ân điển của Đức Chúa Trời là tất cả những gì chúng ta cần.

Tuy nhiên, trong những năm tháng qua, lòng tin của chúng ta đã vơi dần. Suy ngẫm của chúng ta đã thay đổi một lần nữa. Nhưng Chúa Giê-xu không bao giờ thay đổi. Ngài đã ban và tiếp tục ban ân điển cho chúng ta từ ân điển này đến ân điển khác — sự trọn vẹn từ ân điển của Ngài. Vì vậy, về phần mình, chúng ta nên liên tục xét xem liệu thời gian có làm mất đi sự mang ơn của chúng ta hay không. Chúng ta cần ân điển, nhưng chúng ta cũng cần biết ơn điều đó.

LÒNG THƯƠNG XÓT

Ân điển và lòng thương xót là hai mặt của cùng một đồng tiền. Ân điển ban cho sự cứu giúp và ưu ái mặc dù chúng ta không đáng có được; lòng thương xót kềm lại hình phạt mà chúng ta phải chịu. Để biết ơn ân điển một cách trọn vẹn, trước tiên chúng ta cần hiểu lòng thương xót bởi vì lòng thương xót chỉ tồn tại khi có sự trừng phạt, và sự trừng phạt có nghĩa là có một tiêu chuẩn xác định nghĩa là đáng hoặc không đáng được nhận.

Một người bị trừng phạt bởi vì anh ta đã không tuân theo tiêu chuẩn cần phải có và cho nên, đáng bị trừng phạt. Kinh thánh cũng cho chúng ta biết điều này.

Vì luật pháp đã ban cho bởi Môi-se, còn ơn và lẽ thật bởi Đức Chúa Jêsus Christ mà đến.(Giăng 1:17)

Khi so sánh Môi-se với Chúa Giê-xu, trưởng lão Giăng mô tả trình tự phù hợp của mọi việc: luật pháp đặt lên hàng đầu. Nếu không có luật, sẽ không có tiêu chuẩn nào để chúng ta tuân theo và do đó, không có thước đo nào cho “sự xứng đáng”. Luật pháp thể hiện tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời đối với chúng ta, nếu không có luật này, chúng ta sẽ không thể hiểu hoặc đánh giá được ân điển và sự thật. Trong Sách Rô-ma, Phao-lô nói rằng chỉ có luật pháp thì mới có hình phạt. Không có luật, không có vi phạm.

Ví dụ, ở Singapore, có luật chống xả rác ở các khu vực công cộng, và mọi người đều được dạy từ nhỏ rằng xả rác là sai trái. Tuy nhiên, điều đó có thể không đúng ở các nước khác. Khi tôi đến thăm một số đồn điền ở Sabah, Malaysia, tôi đã không hài lòng khi thấy cảnh cha tôi ném hạt sầu riêng ra khỏi nhà, ngay xuống mặt đất bên ngoài. Nhưng ông ấy không làm gì sai vì không có luật chống xả rác. (Một số người cho rằng “những rác này” có thể phân hủy sinh học như vậy là phân hữu cơ tốt cho đất!) Tuy nhiên, đó là chức năng của luật pháp — để đặt ra tiêu chuẩn mà mọi người dưới quyền của luật pháp phải tuân theo.

Lòng thương xót mới mẻ mỗi ngày

Qua luật pháp của Đức Chúa Trời, chúng ta biết điều gì là đúng và điều gì sai. Do đó, bất cứ ai không đạt được tiêu chuẩn này của Đức Chúa Trời đều là người vi phạm luật pháp — một tội nhân. Tội nhân không chỉ ám chỉ những tên cướp, những kẻ đốt phá, giết người hoặc những thủ phạm khác của những thứ mà xã hội coi là tội ác khủng khiếp. Tất cả đều đã phạm tội (Rô-ma 3:23). Và vì tiền công của tội lỗi là sự chết (Rô-ma 6:23), nên lòng thương xót của Đức Chúa Trời rất quan trọng đối với tất cả chúng ta. Nếu Chúa Giê-xu không đổ huyết của Ngài để rửa sạch mọi tội lỗi của chúng ta — ngay cả những tội được cho là “nhỏ” — thì chúng ta sẽ bị hư mất. Nhờ huyết của Ngài, tội lỗi của chúng ta đã được tha thứ trong phép báp-tem, và Chúa Giê-su không ngừng ban cho chúng ta lòng thương xót mỗi ngày trong cuộc đời của chúng ta.

“Vì cớ tình yêu thương thành tín của CHÚA, chúng tôi không bị tiêu diệt,Lòng thương xót Ngài chẳng dứt.Nhưng tươi mới luôn mỗi buổi sáng; Sự thành tín Ngài lớn thay!” (Ca-thương 3:22-23)

Không ai có thể đứng trước mặt Chúa. Chúng ta đã bị định mệnh tuyệt diệt, và lý do duy nhất chúng ta tránh được số phận này là vì lòng thương xót dồi dào của Ngài. Chúa cung cấp lòng thương xót mà chúng ta cần, và chúng được trở nên mới hơn mỗi buổi sáng.

Nhiều sự thương xót hơn chúng ta đáng được

Trong khi bị quở trách hoặc trừng phạt, chúng ta có thể cảm thấy rằng chúng ta đang nhận được nhiều hơn những gì chúng ta đáng lẽ ra nhận được. Nhưng Đức Chúa Trời là một người Cha nhân từ, và Ê-xơ-ra đảm bảo với chúng ta rằng hình phạt của Đức Chúa Trời thực sự ít hơn những gì chúng ta đáng phải chịu.

“Vả, sau những tai họa đã giáng trên chúng tôi, tại các sự hành-ác và tội trọng của chúng tôi, mà lại, hỡi Đức Chúa Trời của chúng tôi ôi! thật Chúa chẳng có phạt chúng tôi cho đáng như tội chúng tôi, và đã ban cho chúng tôi được phần sót lại dường nầy;” (Ê-xơ-ra 9:13)

Chúng ta đã từng trải nghiệm — có thể là với cha mẹ của chúng ta hoặc với tư cách là chính cha mẹ — rằng tình yêu thương của cha mẹ thúc đẩy chúng ta giảm nhẹ hình phạt dành cho con cái của chúng ta. Vì vậy, chúng ta đừng bao giờ nghi ngờ khi Cha trên trời yêu thương và nhân từ sửa phạt chúng ta, những đứa con sai lầm của Ngài, Ngài sẽ ban cho chúng ta ân điển và lòng thương xót và giúp chúng ta trở nên hoàn hảo, giống như Ngài là Đấng toàn hảo.

BÌNH AN

Kinh thánh dạy chúng ta rằng bình an được các Cơ đốc nhân tuyên xưng khác với cách hiểu thông thường về sự bình an trên thế gian. 

“Ta để sự bình an lại cho các ngươi; ta ban sự bình an ta cho các ngươi; ta cho các ngươi sự bình an chẳng phải như thế gian cho. Lòng các ngươi chớ bối rối và đừng sợ hãi.” (Giăng 14:27)

Chúa Giê-xu không để lại sự bình an cho chúng ta bằng cách cho chúng ta một cuộc sống không gặp nan đề. Thay vào đó, Ngài ban cho chúng ta sự bình an sẽ tồn tại ngay cả khi chúng ta có một cuộc sống đầy thử thách. Có lần tôi gặp một Cơ đốc nhân đã tuyên xưng đức tin rằng Chúa Giê-xu sẽ chữa lành cho một người khỏi mọi bệnh tật; Do đó, Cơ đốc nhân có đức tin sẽ không bao giờ chết vì bệnh tật. Nhưng đây không phải là điều Kinh thánh dạy.

Vậy nên chúng ta chẳng ngã lòng, dầu người bề ngoài hư nát, nhưng người bề trong cứ đổi mới càng ngày càng hơn. (2 Cô-rinh-tô 4:16)

Phao-lô nói với chúng ta rằng con người bên ngoài của chúng ta dần dần xấu đi. Nói cách khác, cơ thể vật lý của chúng ta sẽ bệnh tật hay ốm đau. Đức Chúa Trời có thể chữa lành chúng ta nếu Ngài muốn, nhưng điều đó không có nghĩa là Cơ đốc nhân được miễn nhiễm với tất cả các loại bệnh tật hoặc thậm chí cái chết trong cuộc sống này. Sự hiểu biết của thế giới về bình an là một cuộc sống không có nan đề, bệnh tật hay khó khăn. Đây không phải là bình an mà chúng ta đã được hứa hẹn.

Một sự bình an khác nhưng dài lâu

“…Chính Ngài đã lấy tật nguyền của chúng ta, và gánh bịnh hoạn của chúng ta.”(Ma-thi-ơ 8:17)

Những lời này ghi lại trong Sách Ma-thi-ơ là lời tiên tri từ tiên tri Ê-sai (Ê-sai 53:4), vì có sự ứng nghiệm kép. Sự ứng nghiệm đầu tiên đã xảy ra khi Chúa Giê-xu chữa lành những người bệnh và những kẻ tàn tật xung quanh Ngài. Sự việc thứ hai gắn liền với chúng ta và sẽ chỉ thực sự được hoàn thành trong đời sống sau này. Thương tổn và bệnh tật là hậu quả của tội lỗi; chúng là tiền thân của sự chết, mà tội lỗi xảy đến. Nhưng khi Chúa Giê-xu mang tội lỗi của chúng ta qua sự chết của Ngài, thì Ngài cũng loại bỏ hậu quả của tội lỗi.

Vì vậy, sự bình an mà chúng ta có được đến từ sự hiểu biết rằng mọi thứ chúng ta trải qua ngày hôm nay chỉ là tạm thời, và chúng ta có một cuộc sống sắp tới — một cuộc sống không bệnh tật, đau đớn và nước mắt — trong vương quốc của Đức Chúa Trời. Những kiến thức như vậy cho chúng ta một cái nhìn rộng hơn và giúp chúng ta bền bỉ. Bất cứ khó khăn, mất mát, đau đớn hay bệnh tật nào mà chúng ta đang phải gánh chịu giờ đây đều nhạt nhoà so với cơ nghiệp không thể diễn tả được mà chúng ta có được khi Chúa Giê-xu đến.

Khi khải tượng của ta về vương quốc sắp đến bị mờ đi, hãy nhớ lời hứa rằng “Chúa sẽ giải thoát ta khỏi mọi điều ác và cứu vớt ta vào trong nước trên trời của Ngài. Nguyền xin sự vinh hiển về nơi Ngài muôn đời không cùng!” (2 Ti-mô-thê 4:18). Niềm tin vào Chúa thành tín như vậy là nguồn bình an của chúng ta. Ngay cả khi chúng ta mất tất cả bây giờ, Đức Chúa Trời vẫn nhớ đến chúng ta trong giờ phút mà chúng ta cần; và Ngài sẽ gìn giữ chúng ta để được cứu chuộc trong vương quốc sắp đến của Ngài.

KẾT LUẬN

Sự hiểu biết và biết ơn ân điển, lòng thương xót và bình an là điều không thể thiếu đối với đời sống của một Cơ đốc nhân, và thậm chí còn hơn thế nữa với đại dịch COVID-19 đang đe dọa sức khỏe, cuộc sống và sinh kế của chúng ta. Khi cố gắng đối mặt với hoàn cảnh, bất cứ điều gì xảy ra trong cộng đồng của chúng ta, chúng ta cảm thấy an ủi khi biết rằng ân điển của Đức Chúa Trời có thể không phải lúc nào cũng như những gì chúng ta muốn nhưng chắc chắn sẽ là những gì chúng ta cần. Và với tư cách là một người Cha nhân từ yêu thương con cái của Ngài, Đức Chúa Trời ban cho chúng ta nhiều sự giúp đỡ hơn những gì chúng ta có thể thấy bây giờ. Cuối cùng, chúng ta an ủi khi biết rằng mọi thứ chúng ta đang trải qua chỉ là tạm thời, và Đức Chúa Trời sẽ bảo vệ chúng ta, đặc biệt là trong những thời điểm khó khăn này. “nguyền xin ân điển, sự thương xót, sự bình an, bởi Đức Chúa Trời là Cha, và bởi Đức Chúa Jêsus Christ là Con của Cha, được ở cùng chúng ta, trong lẽ thật và sự yêu thương!” (2 Giăng 1:3). Amen!