Lời chứng: Biết về Chúa Giê-xu chính là phước lành vĩ đại nhất trong đời tôi
Nhà thờ Christchurch, New Zealand
Anh Bucksen Chen
Ha-lê-lu-gia! Nhân danh Chúa Giê-xu của chúng ta, tôi xin được làm chứng. Cảm tạ Chúa vì tôi đã được báp-tem vào Hội thánh thật vào ngày 3 tháng 9 năm 1995. Thời gian trôi qua thật nhanh; trong nháy mắt, tôi đã tin Chúa hơn 20 năm rồi. Khi ngẫm lại những năm tháng của cuộc đời mình, tôi rất biết ơn vì nó đã tràn đầy phước lành của Chúa Giê-xu. Tôi muốn làm chứng về cách tôi nhận biết Chúa, tin cậy vào Ngài và quá trình tiếp theo để gìn giữ đức tin của tôi.
“Những bước đường của một người đến từ CHÚA;
Vậy thì làm sao một người hiểu được đường lối của mình?” (Châm-ngôn 20:24)
Vào giữa tháng 7 năm 1991, tôi đưa vợ và ba đứa con với sáu thùng đồ đến Christchurch, New Zealand – một vùng đất xa xôi và lạ lẫm. Việc nhập cư của chúng tôi cũng đánh dấu sự khởi đầu của một chương mới của cuộc đời.
Trong suốt 43 năm ở Đài Loan, nơi tôi học tập, phục vụ và làm việc trong quân đội, tôi đã sống một cuộc sống trần tục mà không biết Chúa. Tôi học Quản lý khách sạn tại trường và sau đó làm việc trong một khách sạn trong 18 năm. Rất bận rộn, tôi bắt đầu công việc sớm và về nhà muộn – chỉ để ngủ. Do đó, tôi bỏ bê gia đình và không hề tỏ ra quan tâm đến tình trạng trầm cảm ngày càng trầm trọng của vợ tôi theo thời gian. Cô ấy từng là một người hiền lành và chu đáo, nhưng sau đó, cô ấy đã phải chịu đựng một sự suy thoái lớn về mặt tinh thần và không thể bày tỏ được bản thân.
Cuối cùng vào năm 1991, cô ấy bắt đầu mắc chứng tâm thần phân liệt và luôn tưởng tượng rằng những người xung quanh đang cố làm hại mình. Lúc đó tôi đã làm xong thủ tục nhập cảnh. Do đó, sự kiện đột ngột này thực sự khiến tôi không hay biết, và tôi không biết phải phản ứng thế nào.
Cuối cùng, tôi quyết định làm theo kế hoạch khởi hành ban đầu của mình; và cả gia đình tôi sẽ cùng tôi lặng lẽ rời Đài Loan đến New Zealand. Trước khi chúng tôi nhập cư, một người bạn đã mời vợ tôi đến một nhà thờ ở Tianmu và cô ấy đã làm lễ báp-tem trong một hồ nước sau khi đến nhà thờ vài lần. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôn giáo có thể chữa lành vết thương tinh thần và tình cảm của cô ấy, vì vậy tôi đã đến nhà thờ đó với cô ấy hai lần. Khi chúng tôi mới đến New Zealand, chúng tôi không có gì cả – cả về của cải vật chất lẫn tinh thần.
Sáu thùng tài sản của chúng tôi mất hơn một tháng để đến nơi bằng đường vận chuyển. Lúc đó trời cũng đã sang đông. Vì vậy, chúng tôi đã phải mua năm chiếc túi ngủ để vượt qua mùa đông và chúng tôi từ từ ổn định cuộc sống. Mặc dù có sự thay đổi về môi trường, tình trạng của vợ tôi vẫn không cải thiện. Ý định đầu tiên của tôi khi nhập cư là để đền đáp công sức lao động của vợ tôi trong 20 năm qua.
Tôi cũng muốn bù đắp cho những đứa con của mình, những đứa trẻ đã lớn lên mà không gặp cha của chúng, và do đó đã mất đi một phần tuổi thơ. Tôi muốn chúng tận hưởng một cuộc sống gia đình hạnh phúc khi đến New Zealand. Tuy nhiên, mọi thứ mà tôi mong đợi lại diễn ra ngược lại, và dường như là ngõ cụt cho cuộc đời của chúng tôi. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu tìm kiếm Chúa.
Ban đầu, chúng tôi tham dự một nhà thờ Trung Quốc nhưng cảm thấy nó giống với nhà thờ mà chúng tôi đã đến ở Đài Loan. Chúng tôi cũng đã đến thăm các nhà thờ địa phương nhưng không thể cảm nhận được sự hiện diện của Chúa. Trong khoảng thời gian đó, Bà Liu và Bà Chu từ Hội thánh Chúa Giê-xu Thật (TJC) tiếp tục rao giảng phúc âm cho chúng tôi. Ngoài mặt, tôi chào đón họ nhưng thực tế, tôi đang đấu tranh trong lòng vì vợ tôi sẽ cảm thấy bất an (thiếu bình an trong thâm tâm) sau mỗi lần họ ghé thăm.
Năm thứ hai, khi tôi đưa vợ về Đài Loan để thăm họ hàng, chị gái tôi thấy tóc tôi đã bạc trắng. Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, chị ấy đưa tôi đến tìm một người lên đồng ở ngôi chùa Trung Quốc, người đã tuyên bố có quyền phép tiếp cận các linh hồn. Người này bảo rằng anh từng theo đạo Thiên chúa nhưng sau đó đã chuyển sang đạo Phật. Anh ấy nói với tôi: “Về bệnh của vợ anh, anh phải tụng Chú Đại Bi hàng ngày để loại bỏ nghiệp chướng (đây cũng được gọi là “sự chuộc tội ”).
Một khi những nghiệp chướng này được loại bỏ, bệnh tình của cô ấy sẽ từ từ thuyên giảm”. Tôi tự nghĩ vì không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi cũng có thể thử xem sao! Vì vậy, chúng tôi đã mang kinh Phật mà anh ấy đã tặng cho chúng tôi cũng như Chú Đại Bi khi trở lại New Zealand. Lúc đó, Bà Liu lại đến thăm chúng tôi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chuỗi hạt Phật trên cổ tay tôi, bà ấy đã dừng việc thăm chúng tôi. Tôi bắt đầu thức dậy vào sáng sớm, ngồi trong phòng khách với chuông báo thức được đặt trong một giờ. Tuy nhiên, sau khi tụng kinh chú Phật giáo trong ba đến bốn ngày, tôi cảm thấy thật tệ; càng niệm, trong lòng càng bất an. Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng và những điều này chỉ đơn thuần là mê tín.
Kết quả là tôi đã vứt bỏ tất cả bài kinh đó. Tôi ngồi trong phòng khách vò đầu ngẫm nghĩ và kêu lên với Chúa “Chúa ơi! Đức Chúa Trời là Đấng có thể cứu chúng con khỏi sự khổ đau này! Ngài ở đâu?” Sau đó, tôi chợt nhớ rằng vợ tôi đã mang theo năm bản Kinh thánh sao chép khi chúng tôi nhập cư và tôi đã lôi chúng ra. Tôi đã đọc qua Kinh thánh và bắt gặp câu này trong Ma-thi-ơ 11:28 nói rằng: “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ.”
Bởi vì sức hấp dẫn của câu Kinh Thánh này, tôi đã có trong lòng nửa tin nhưng cũng nửa ngờ. Tôi nhớ rằng Bà Liu đã từng nói với tôi, “Hãy đến và thử lắng nghe xem sao.” Tôi quyết định sau đó đến TJC vào giữa năm 1992 để quan sát lẽ thật. Kể từ khi vợ tôi bắt đầu bị hành hạ bởi bệnh tật, tôi thì bị hành hạ bởi cơn mất ngủ hằng đêm. Nhưng kỳ diệu thay, tôi đã ngủ được sau khi đến Hội thánh thật. Tôi cũng cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sự tồn tại của Chúa.
Khoa học được chứng minh thông qua các thí nghiệm, nhưng tôn giáo được chứng minh thông qua trải nghiệm. Khi tôi trải nghiệm được Chúa, dường như niềm hy vọng sống đã bừng lên cho gia đình tôi.
Sau đó, chúng tôi quyết định nghiêm túc theo đuổi đức tin này và siêng năng học Kinh Thánh. Kinh thánh nhắc nhở chúng ta:
“Hãy tiết độ và tỉnh thức: kẻ thù nghịch anh em là ma quỉ, như sư tử rống, đi rình mò chung quanh anh em, tìm kiếm người nào nó có thể nuốt được.” (1 Phi-e-rơ 5:8)
Bây giờ tôi nhận ra là có một kẻ thù, là ma quỷ, do đó tôi đặt câu hỏi liệu vợ tôi đã bị hắn mang đi chăng.
Tất cả các băng cát-xét về phúc âm từ nhà thờ, các bài giảng từ các Truyền đạo và lời chứng từ các tín hữu khác nhau đã làm tăng thêm đức tin của tôi khi họ tuyên bố quyền năng của Đức Chúa Trời. Khi tôi đọc về Chúa Giê-xu làm phép lạ để chữa lành người bệnh và đuổi quỷ trong các sách phúc âm, hy vọng duy nhất của tôi là hết lòng trông cậy nơi Đức Chúa Trời và cầu xin Ngài chữa lành cho vợ tôi. Tôi tin rằng lời của Đức Chúa Trời là thành tín và đầy quyền năng.
Trong ba năm rưỡi tìm kiếm lẽ thật, tôi đã gặp phải ba rắc rối, tất cả đều do Chúa giải quyết cho tôi. Sự cố đầu tiên là trên đường đến Kaikoura của tôi. Vì trời mưa nên đường trơn trượt. Xe của tôi trượt và lao xuống đường quay cuồng. May mắn thay, tôi không bị rơi xuống biển. Sự cố thứ hai là khi tôi đang dẫn một nhóm du lịch đến Milford Sound. Tuyết rơi và khi chúng tôi lái xe ra khỏi đường hầm, chiếc xe trượt xuống dốc và may mắn thay, ở bên trái, một chiếc xe của Bộ Bảo tồn đã chặn chúng tôi không đâm xuống thung lũng.
Sự cố thứ ba xảy ra vào một ngày Chủ nhật trước buổi Bồi linh mùa xuân vào tháng 9 năm 1995. Tôi đang câu cá ở Sumner thì bị rơi xuống một cái hố sâu khoảng ba mét. Tuy nhiên, tôi vẫn đứng vững sau cú ngã.
Sau đó, tôi đã tìm thấy câu trả lời trong Thi-thiên 91:11-12:
“Vì Ngài sẽ ban lịnh cho thiên sứ Ngài, Bảo gìn giữ ngươi trong các đường lối ngươi. Thiên sứ sẽ nâng ngươi trên bàn tay mình, E chân ngươi vấp nhằm hòn đá chăng.”
Cảm tạ Chúa như lời Kinh thánh nói “CHÚA sẽ bảo vệ ngươi khi đi ra, lúc đi vào. Từ nay cho đến đời đời.” (Thi-thiên 121:8)
Tôi tin rằng ba rắc rối này là lời cảnh báo từ Chúa Giê-xu yêu cầu tôi chịu phép báp-tem vào Ngài hơn là đứng ngoài cổng. Mặc dù Chúa đang trông chừng tôi, nhưng tình trạng của vợ tôi ngày càng tệ và tôi cũng do dự. Ban đầu, vợ tôi chỉ chọc phá gia đình, nhưng bây giờ ma quỷ khiến cô ấy tồi tệ hơn khi cô ấy bắt đầu phá hoại đồ đạc và vật dụng ở nhà cũng như cắt hết quần áo mới mua của chúng tôi. Khi chúng tôi đặt câu hỏi tại sao cô ấy lại làm như vậy, cô ấy khẳng định có ma quỷ trong những món đồ đó.
Tôi đã rơi vào bẫy của ma quỷ ngay từ đầu vì tôi rất tức giận. Tuy nhiên, sau khi đọc sách của Gióp, tôi nhận ra từ những đau khổ của Gióp rằng,
“Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ,
Tôi cũng sẽ trần truồng trở về lòng đất.
CHÚA đã ban cho, và CHÚA đã lấy lại.
Danh CHÚA thật đáng chúc tụng!” (Gióp 1:21)
Sau khi được lời Chúa an ủi, tôi dần bình tĩnh hơn và cho phép cô ấy tiếp tục mà không còn lưu tâm đến những của cải đơn thuần này nữa. Trưởng lão Tsai đã từng đề cập trong một bài giảng rằng chúng ta không có quyền ngăn chặn ma quỷ đi lang thang xung quanh chúng ta, nhưng chúng ta có quyền phớt lờ hắn. Từ đó, dù vợ có dằn mặt thế nào, tôi cũng không bận tâm và không tức giận.
Tôi chỉ đơn giản là dõi theo lời dạy của Kinh Thánh, “Chớ lo phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, nài xin, và sự tạ ơn mà trình các sự cầu xin của mình cho Đức Chúa Trời. Sự bình an của Đức Chúa Trời vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ giữ gìn lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ.” (Phi-líp 4:6-7)
Tôi đã nói với Chúa về tình trạng của vợ tôi và hy vọng rằng Ngài sẽ ban cho cô ấy sự bình an vượt qua mọi sự hiểu biết. Tôi cảm thông với những đau khổ mà vợ tôi phải trải qua khi bị ma quỷ quấy rầy. Đã nhiều lần cô bị ma quỷ ép vào ngõ cụt và cứ khóc vì không lối thoát.
Tôi cầu nguyện với Chúa hàng ngày nhưng có vẻ như Chúa đã quay mặt khỏi chúng tôi. Mặc dù Chúa đã giữ cho ba đứa con của chúng tôi không bị tổn thương về mặt tâm lý, nhưng Ngài đã không làm theo những gì tôi đã mong mỏi. Niềm tin của tôi bắt đầu lung lay và tôi cảm thấy muốn từ bỏ niềm tin này vì nó giống như một gánh nặng đối với tôi.
Tuy nhiên, tôi nhớ đến một câu Kinh Thánh sau, “Khi tà ma ra khỏi một người, thì nó đi đến nơi khô khan kiếm chỗ nghỉ, nhưng kiếm không được; rồi nó nói rằng: Ta sẽ trở về nhà ta mà ta mới ra khỏi; khi trở về, thấy nhà không, quét sạch, và sửa soạn tử tế. Nó bèn lại đi, đem về bảy quỉ khác dữ hơn nó nữa, cùng vào nhà đó mà ở; vậy số phận người ấy sau lại xấu hơn trước. Dòng dõi dữ nầy cũng như vậy.” (Ma-thi-ơ 12:43-45) Tình hình hiện tại của chúng tôi đã rất tồi tệ và sẽ còn tồi tệ hơn nhiều nếu bảy ác linh khác xuất hiện.
Vì vậy, tôi không dám từ bỏ đức tin này; Tôi chỉ có thể tiếp tục trông cậy vào Chúa. Trong thời gian đó, các chị em trong nhà thờ không ngừng khuyến khích tôi rằng: “Anh cần phải có đức tin và nếu anh làm như vậy, Chúa sẽ ban cho những yêu cầu của anh”. Họ khuyến khích tôi tiếp nhận báp-tem. Do đó, trong Buổi Bồi Linh vào mùa xuân vào tháng 9 năm 1995, cả tôi và vợ đều được báp-tem, bỏ qua sự ngăn cản của ma quỷ.
Trong lễ báp-tem, hai chị em trong Hội thánh đã nhìn thấy một khải tượng đó là biển trở nên đỏ rực. Tôi rất an ủi vì tội lỗi của chúng tôi đã được Chúa Giê-xu rửa sạch và tôi tin rằng tình trạng của vợ tôi sẽ sớm được cải thiện.
Sau khi chờ đợi một tháng, ba tháng, thậm chí nửa năm, tình trạng của vợ tôi không những không được cải thiện mà còn trở nên tồi tệ hơn trước. Cô ấy bắt đầu tự làm hại chính mình và mức độ nghiêm trọng thậm chí có thể đe dọa tính mạng trong nhiều trường hợp. Tôi tự nghĩ: “Làm sao điều này có thể xảy ra? Tôi cảm thấy như mình đang đứng trước ngã tư, mọi hy vọng đều vụt tắt. Tôi phải đi theo hướng nào? “
Mỗi khi tôi cảm thấy buồn bã, tôi thường hát thánh ca để tự an ủi mình. Tôi thích nhất là bài thánh ca 263 (Giê-xu là bạn thật) vì nó mô tả hoàn cảnh thực tế của tôi. Khi tôi hát bài thánh ca “Đã tính đến giá phải trả chưa?” Tôi đã được nhắc nhở về “Nơi mà sự kêu gọi của Thánh Linh của Ngài đã mất.” Điều này khiến tôi nhận ra rằng ma quỷ đã tấn công đức tin của tôi để khiến tôi rời xa Chúa. Tôi tự nhủ: “Không! Tôi sẽ không rơi vào bẫy của ma quỷ nữa! Tôi phải giữ vững lập trường đến cùng và chịu đựng mọi thử thách; Tôi không được thất vọng! ”
Truyền đạo nói rằng đây là một trận chiến thuộc linh và tôi đã chịu đựng quá lâu. Vì vậy, cho dù tình hình có thể bất lợi đến đâu, ông ấy đã khuyến khích tôi bám chặt lấy Chúa. Lúc đó, các con tôi nói với tôi: “Ba ơi, ba đang tin vào Chúa Giê-xu đến mức mù quáng. Mẹ đã trở nên như này hôm nay. Ba có còn muốn giữ vững niềm tin của mình không? ” Các con tôi không thể chịu đựng được nữa khi phải chứng kiến tình trạng của gia đình chúng tôi và do đó, lần lượt dọn ra ở riêng. Tôi chán nản vô cùng và nghĩ rằng mình thậm chí có thể phải nhập viện tâm thần nếu mọi chuyện vẫn tiếp diễn như thế này.
“Những sự cám dỗ đến cho anh em, chẳng có sự nào quá sức loài người. Đức Chúa Trời là thành tín, Ngài chẳng hề cho anh em bị cám dỗ quá sức mình đâu; nhưng trong sự cám dỗ, Ngài cũng mở đàng cho ra khỏi, để anh em có thể chịu được.” (1 Cô-rinh-tô 10:13)
Khi tôi gần như gục ngã, Chúa đã mở ra một con đường! Tuy nhiên, tháng 4 năm 2000 là lần cuối cùng vợ tôi nổi cơn cuồng nộ. Vào lúc đó, cô ấy đã đá vào tấm kính cửa trước, làm vỡ kính và cứa vào chân khiến cô ấy chảy nhiều máu (sức mạnh của ma quỷ rất mạnh, khi cô ấy tái phát, ngay cả tôi cũng không thể kiềm chế được) . Vào thời điểm đó, em trai của bạn cùng lớp của con gái tôi đang nằm trong bệnh viện tâm thần và mẹ của họ là một nhân viên xã hội.
Cô ấy đã hỗ trợ chúng tôi đưa vợ tôi vào bệnh viện để tìm cách chữa trị cho cô ấy thông qua thuốc. Sau ba tuần, tình trạng của cô ấy ổn định và bác sĩ cho phép cô ấy xuất viện.
Cô ấy chỉ phải kiểm tra sức khỏe thường xuyên và tiếp tục uống thuốc. Cô không được ngừng dùng chúng vì như vậy sẽ tái phát. Điều này có nghĩa là vợ tôi sẽ phải dùng thuốc lâu dài. Điều đáng lo ngại là tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc khi cô ấy trở nên rất yếu và có biểu hiện thiếu sức sống.
Tôi không thể chịu đựng được khi thấy cô ấy trở thành một người bị gạt ra ngoài lề vì thuốc men (chúng tôi đã thấy nhiều trường hợp ở Đài Loan) và tôi từ chối nghĩ rằng Chúa sẽ không chữa lành cho cô ấy như Ngài đã từng nói, “Sự đó loài người không thể làm được, nhưng Đức Chúa Trời thì chẳng thế; vì Đức Chúa Trời làm mọi sự được cả.” (Mác 10:27) Thật vậy, bác sĩ có thể chữa lành bệnh tật nhưng không thể xua đuổi quỷ. Vì Chúa của chúng ta là Chúa Giê-xu có thể làm cho một người nào đó sống lại từ cõi chết, vậy Ngài sao có thể không chữa lành cho vợ tôi nếu Ngài muốn?
“Bởi vậy ta nói cùng các ngươi: Mọi điều các ngươi xin trong lúc cầu nguyện, hãy tin đã được, tất điều đó sẽ ban cho các ngươi.” (Mác 11:24)
Tôi cầu xin Chúa rằng nhờ quyền năng của Ngài, chúng tôi không cần phải dùng đến thuốc men. Ban đầu, cô ấy uống một viên thuốc (1 mg) mỗi ngày và khi tình trạng của cô ấy bắt đầu ổn định, nó giảm xuống còn nửa viên (0,5 mg). Từ từ, tần suất dùng thuốc giảm dần.
Qua lời cầu nguyện và đức tin nơi Chúa, cô ấy đã ngừng uống thuốc vào năm 2010. Vợ tôi cuối cùng đã nhận được ân điển từ Chúa Giê-xu và được giải thoát. Tạ ơn Chúa! Nước mắt tôi đã không rơi vô ích và tôi nhìn thấy trong vợ tôi ân điển của Chúa Giê-xu.
Mặc dù ma quỷ thỉnh thoảng thực hiện những mánh khóe nhỏ, nhưng tôi đã được nhắc nhở về cái gai của Phao-lô và cần phải luôn cảnh giác. Nếu vợ tôi đã bình phục hoàn toàn, có lẽ tôi sẽ quên ơn Chúa.
“Vả, tôi tưởng rằng những sự đau đớn bây giờ chẳng đáng so sánh với sự vinh hiển hầu đến, là sự sẽ được bày ra trong chúng ta.” (Rô-ma 8:18)
Tôi thường nghiền ngẫm câu chuyện về những dấu chân trên cát. Đó là thể hiện cho việc Chúa Giê-xu đã cưu mang tôi trong suốt thời gian khổ nạn và đau đớn nhất của tôi trong suốt nhiều thập kỷ qua. Cảm tạ Chúa vì vợ tôi giờ đây đã có thể sống một cuộc sống bình thường — đây thực sự là ân điển lớn nhất mà Chúa Giê-xu đã ban cho gia đình tôi. Điều này cũng cho phép tôi nhận ra rằng mọi lời của Chúa đều là sự thật.
Hơn 20 năm tin Chúa, Chúa Giê-xu cũng đã cho tôi nhiều thử thách và trừng phạt, và cho phép tôi vượt qua sự cám dỗ.
Tôi bắt đầu làm hướng dẫn viên du lịch vào năm 1993, đưa các đoàn du lịch Đài Loan đi tham quan các đảo Bắc và Nam của New Zealand trong các chuyến đi kéo dài bảy ngày. Do thời gian kéo dài, tôi thường phải tạm rời xa Chúa Giê-xu và không coi trọng ngày Sa-bát. Vào đầu tháng 11 năm 2001, Anh Liang, người nhập cư đến Hoa Kỳ, hỏi tôi, “Anh Chen, anh có thể tránh đi theo nhóm du lịch vào những ngày Sa-bát không? ” Câu trả lời của tôi là, “Không thể được! Vì đây là chuyến đi bảy ngày!”
Hai ngày sau cuộc nói chuyện với anh ấy, cơ thể tôi bắt đầu đau nhức, không ăn ngủ được. Tôi đến bệnh viện để kiểm tra bao gồm chụp X-quang, nội soi dạ dày, siêu âm, v.v. và sau đó nghỉ ngơi trong hai tuần. Kinh thánh nói trong Truyền đạo 7: 14a rằng,” Trong ngày thới thạnh hãy vui mừng, trong ngày tai nạn hãy coi chừng” Tôi suy nghĩ và nhận ra rằng câu trả lời của tôi cho Anh Liang đã làm phật lòng Chúa. Sau đó tôi quỳ xuống để ăn năn. Sau khi nói với Chúa rằng tôi quyết định ngừng làm hướng dẫn viên du lịch, để giữ ngày Sa-bát, cơn đau nhức biến mất dần sau một vài ngày. Kết quả từ bệnh viện cũng cho thấy mọi thứ vẫn bình thường; điều này càng cho thấy rõ ràng rằng đây thực sự là sự trừng phạt của Đức Chúa Trời.
“Vì Chúa sửa phạt kẻ Ngài yêu” (Hê-bơ-rơ 12:6a)
Tôi rất mừng vì Chúa đã không bỏ rơi tôi. Tôi đã không có thu nhập trong khoảng hai năm sau khi bỏ công việc hướng dẫn viên du lịch của mình. Do đó, tôi cầu nguyện với Chúa xem liệu tôi có thể tiếp tục công việc của mình hay không. Tôi sẽ không làm việc vào những ngày Sa-bát và nếu Chúa muốn, công ty du lịch sẽ đến tìm tôi. Sau khi cầu nguyện trong ba tháng, sếp nữ của Lữ hành Ngôi sao Xanh đã gọi điện cho tôi, và nhờ tôi giúp cô ấy đưa một số đoàn du lịch Trung Quốc đi tham quan Đảo Nam bốn ngày.
Điều tuyệt vời hơn là các nhóm du lịch sẽ đến vào thứ Bảy lúc 11 giờ tối nên sẽ không có vấn đề gì về việc giữ ngày Sa-bát.
Hơn hai năm sau, vào năm 2006, một tuần sau Buổi bồi linh Mùa xuân, tôi dẫn theo một nhóm du lịch đi xuống Queenstown vào một ngày Sa-bát. Tôi tự nghĩ rằng tôi đã được bồi dưỡng tâm linh trong cả tuần của buổi bồi linh, bỏ lỡ một ngày Sa-bát thì sẽ không sao, phải không? Tuy nhiên, trên đường đến Cromwell, gần như tất cả hành lý rơi ra khỏi xe buýt trong một ngã rẽ do khóa bị lỗi, và chúng bị các phương tiện phía sau húc văng và đè bẹp. Những món quà mà du khách mua từ Úc về đều bị hư hỏng.
Vào lúc đó, tôi thức tỉnh và nhận ra rằng tôi đã không giữ lời hứa với Chúa. Tôi đã phạm tội chống lại Ngài đúng như Kinh thánh nói trong Ga-la-ti 6:7, “Chớ hề dối mình; Đức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu;” Sau khi dọn dẹp đống lộn xộn và nhận phòng khách sạn ở Queenstown, tôi lập tức quỳ xuống cầu nguyện và ăn năn. Do sự cố này, các du khách không còn tâm trạng để tiếp tục đi du lịch và họ đã hủy chuyến du lịch bốn ngày. Họ đã bay đến Auckland vào ngày hôm sau để đệ đơn kiện công ty du lịch.
Sau đó, tôi đã nghỉ việc do thay đổi chính sách của công ty du lịch. Các hướng dẫn viên du lịch phụ trách việc đưa đón các đoàn khách Trung Quốc sẽ không còn được trả mức lương cơ bản nữa mà chỉ phải dựa vào tiền hoa hồng từ các sản phẩm mà khách du lịch đã mua. Tôi cầu nguyện với Chúa một lần nữa xin Ngài nếu Ngài cho tôi tìm một công việc không ảnh hưởng đến đức tin của tôi và có ý nghĩa.
Chúa đã chấp thuận cho yêu cầu của tôi và cho phép tôi có được một công việc bán thời gian đưa đón những đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ đến trường.
Tôi cảm tạ Chúa vì sự bảo vệ của Ngài, trong sáu năm, việc lái xe của những học sinh này diễn ra suôn sẻ cho đến năm 2012 khi tôi 65 tuổi. Cũng xảy ra chuyện công ty vận tải không còn hợp đồng của Bộ giáo dục nữa nên tôi xin nghỉ việc. “Phàm sự gì có thì tiết; mọi việc dưới trời có kỳ định.” (Truyền-đạo 3:1) Từ khi tôi tin Chúa, dường như mọi bước đi của tôi đều do Chúa hướng dẫn và an bài.
Vào tháng 7 năm 2008, tôi gặp một vụ tai nạn giao thông, tôi bị ô tô đâm khi đang băng qua đường. Cú va chạm vào cánh tay trái và ngực của tôi đã làm cho khoảng từ một đến năm cái xương sườn bị lệch. Cảm tạ Chúa vì sự che chở của Ngài; không có xương nào của tôi bị gãy. Nếu không, tôi có thể đã chết.
Vụ gần đây nhất xảy ra vào tháng 7 năm 2014. Tôi bị ngã từ trên ghế cao và đáp đất vào cánh tay trái khiến nó bị trật khớp. Tôi đã được đưa đi cấp cứu và khớp đã được chỉnh lại, nhưng có một mảnh xương nhỏ vẫn còn sót lại bên trong khớp. Bác sĩ nói rằng cần phải phẫu thuật cắt bỏ để tránh để lại di chứng (hậu quả tiêu cực). Cuộc phẫu thuật được hẹn vào sáng hôm sau theo quyết định của bác sĩ phẫu thuật. Tôi đã phải nhịn ăn trước khi làm thủ tục.
Vì sợ phải phẫu thuật nên đêm đó tôi không thể ngủ được nhưng cứ cầu nguyện với Chúa, xin Ngài thương xót tôi để tôi khỏi phải trải qua một cuộc phẫu thuật. Đến 9 giờ sáng hôm sau, bác sĩ phẫu thuật chụp x-quang và kết luận rằng hiện tại không có vấn đề gì lớn; và sẽ không cần phải phẫu thuật.
Tuy nhiên, nếu có vấn đề gì xảy ra trong tương lai, tôi sẽ phải phẫu thuật ngay lập tức. Cảm tạ Chúa đã nghe lời cầu nguyện của tôi! Sau ba tuần, băng đã được tháo ra, nhưng tôi không thể duỗi tay cũng như cử động. Ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng có thể gây ra cơn đau dữ dội.
Bác sĩ sợ nếu xương gãy không được lấy ra sẽ bị viêm nhiễm dẫn đến viêm mủ. Tôi phải phẫu thuật hay dựa vào Chúa? Trong tình huống khó xử đó, câu “Mọi điều đều có thể với Chúa” xuất hiện trong đầu tôi. Tôi đã chọn trông cậy vào Chúa. Tôi bắt đầu cầu nguyện cho nan đề này và sau hơn một năm cầu nguyện, tôi đột nhiên nhận thấy rằng cánh tay của tôi không còn bị đau nữa và tôi có thể duỗi thẳng được. Tạ ơn Chúa! Chúa thực sự là niềm tin cậy của tôi và là sự giúp đỡ hiện hữu của tôi trong những lúc khó khăn.
Suy ngẫm về 20 năm đức tin đã qua, điều khó khăn nhất và đáng để tự hào nhất là tôi đã có thể nhận biết Chúa Giê-xu. Từ không có gì sau khi nhập cư, cho đến bây giờ nơi tôi có tất cả mọi thứ; từ việc không biết Chúa đến trông cậy vào Ngài; từ hoạn nạn trở thành bình an; từ trạng thái cái tôi cao ngạo cho đến phục tùng; từ bóng tối thành ánh sáng… khi đếm các phước lành của Đức Chúa Trời, tôi luôn thấy sự dẫn dắt của Ngài từng bước một. Đức tin của tôi cũng được tôi luyện từ từ theo cách này. Bây giờ, mỗi ngày, đức tin là ưu tiên hàng đầu của tôi, và thứ hai là sức khỏe.
Bây giờ tôi đang hướng về hoàng hôn trong cuộc đời mình; Tôi không có bất kỳ yêu cầu nào nữa. Tôi chỉ cảm tạ Chúa đã cho tôi sống thêm một ngày nữa. Khi tôi trở lại Đài Loan vào năm 2013, tôi gặp một người bạn học cũ của tôi, người đã nói với tôi rằng: “Tớ là Momotarou của Đài Loan (một cách chơi chữ gợi ý sự tinh nghịch). Cậu là nhà thông thái của New Zealand (một cách chơi chữ gợi ý ai đó bỏ đi vì thức ăn thừa). Cả hai chúng ta đều là những người nghỉ hưu không có gì để làm ”.
Tôi nói với anh ấy, “Không, chúng ta phải bồi dưỡng tâm linh mỗi ngày để chuẩn bị cho những ngày sắp tới.” Lời chứng của tôi kết thúc ở đây. Nguyện mọi sự vinh hiển và ngợi khen được dâng lên Đức Chúa Giê-xu, Chúa chúng ta! Amen