Chúa đã chạm lòng tôi

Vuthy Nol-Mantia, Boston, USA

Nhân danh Chúa Giê-xu tôi làm chứng. Tôi sinh ra ở Campuchia, tôi đã đến Mỹ vào năm 1981 vào lúc tôi được 9 tuổi. Từ năm 1975 đến 1979 là nạn diệt chủng ở Campuchia: trong số 6 triệu người thì 3.5 triệu người đã chết trong khoảng thời gian đó. Mỗi ngày, mọi người chết vì đói khát hoặc bị xử tử – ngay cả họ hàng và những người tôi yêu quý đều bị như vậy. Tôi luôn tự hỏi chính mình rằng, Chúa nào đã tạo nên loài người mà để họ lại bị chết như thế? Làm sao mà Chúa này có thể là một Chúa tốt được? Liệu Ngài có thấy tất cả những người này đang chết dần hay không?

Sau khi tôi đến đất nước này, tôi đã bắt đầu có những cơn ác mộng. Và mỗi đêm đều là một ác mộng giống nhau. Có 5 ác quỷ đã vồ lấy tôi: 2 trong số đó trói tay tôi lại, 2 ác quỷ khác thì trói chân của tôi và một ác quỷ thì bóp cổ làm tôi nghẹt thở. Mỗi đêm đi ngủ tôi đều rất sợ. Lớn hơn thì tôi bắt đầu làm hai hoặc ba công việc cùng một lúc vì tôi không muốn ngủ. Trong suốt thời gian đó, tôi luôn luôn sợ hãi và cô đơn. Khi tôi đọc sách thì Phật dạy rằng Thế giới này là đầy dẫy sự khổ nạn, tôi đã thật sự tin điều đó.

Những năm tháng hỗn loạn

Tôi đã tìm kiếm Lẽ thật và tìm kiếm Chúa cho cuộc sống của tôi, nhưng trong trái tim tôi vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Tôi đã nói với chính mình rằng, cuộc sống ắt hẳn phải tốt hơn cuộc sống tôi đang sống này chứ. Trong trường đại học, tôi đã đến các buổi tiệc và tôi thấy mọi người nhảy múa, uống rượu và ở đó rất vui. Lúc đó tôi đã nói rằng: “Wow, đây đúng là hạnh phúc rồi nhỉ?” Trong suốt năm nhất và năm hai ở đại học, tôi đã ra ngoài thường xuyên và uống rượu rồi nhảy múa. Khi tôi đến các buổi tiệc, tôi nhảy lên sân khấu và nhảy một cách điên dại. Mọi người xung quanh hô hào tên của tôi “Vuthy! Vuthly!” Nhưng tôi cũng không thấy được hạnh phúc. Cuối cùng, tôi đã nói với mình rằng, vậy đây không phải là cách để có được hạnh phúc.

Vào năm thứ hai của đại học, tôi gần như bị đánh rớt. Khi tôi đã nhận ra điều gì đang xảy ra cho tôi, tôi quyết định bắt đầu ổn định việc học trở lại một chút, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất cô đơn. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi ra khỏi trường đại học và kiếm một công việc để kiếm tiền thì có thể nó sẽ làm tôi hạnh phúc. Nhưng sau khi tốt nghiệp và có một công việc tốt, trong lòng tôi vẫn cảm thấy trống rỗng.

Tìm kiếm lẽ thật

Tôi vẫn luôn bền lòng tìm kiếm lẽ thật, nhưng không bao giờ thành công cả. Đến khi tôi đến một Hội thánh Tin lành, là nơi tôi đã làm báp-tem lần đầu tiên. Nhưng Chúa đã không cảm động tôi và tôi không thấy Chúa trong Hội thánh đó. Sau đó, mẹ tôi đã đưa tôi đến Hội thánh Greek Orthodox, là nơi mà tôi đã làm báp-tem lần thứ hai. Nhưng mỗi lúc tôi đến đó thì tôi đều cảm thấy rất buồn ngủ, bởi vì họ nói bằng tiếng Hy Lạp và tôi không thể hiểu họ đang nói gì.

Sau khi tôi rời khỏi Hội thánh thứ hai này, tôi đã nói với mình rằng, “Thôi quên đi, Chúa không thật sự tồn tại đâu.” Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình ở chỗ làm. Một trong những người phụ nữ đã làm việc ở đó là thành viên của Hội thánh Giê xu chân thật. Một ngày nọ, cô ấy đã nhìn thấy cuốn Kinh thánh tôi đặt trên bàn và cô ấy đã hỏi tôi đến tham dự một buổi học Kinh Thánh. Tôi đã nghĩ rằng “Tại sao lại không nhỉ?”, tôi chẳng mất mát gì cả, và tôi đã đến buổi học Kinh thánh đó. Vào cuối buổi hôm đó, khi mọi người quỳ xuống và cầu nguyện bằng tiếng lạ thì tôi thật sự sợ hãi.

Ắt hẳn các anh chị em của Hội thánh lúc đó phải cầu nguyện cho tôi rất nhiều vì tuần sau đó tôi luôn mong chờ để đi đến buổi học Kinh thánh. Trong buổi học đó, tôi cảm thấy Chúa đang thay đổi tôi. Tôi đã bắt đầu đến các buổi học Kinh thánh và tôi bắt đầu tham gia vào các buổi thờ phượng thường xuyên hơn. Tôi cảm thấy rằng Chúa thật sự ở đó, ngay cả khi tôi nhóm họp cùng mọi người ở nhà nguyện. Tôi đã bắt đầu cầu nguyện thành khẩn hơn vào mỗi đêm bởi vì tôi thật sự cảm thấy hành động của Chúa trong tôi. Tất cả những bài học Kinh thánh tôi đều học và làm theo.

Chúa đã chạm lòng tôi

Một đêm khi tôi đang ngủ, Quyền năng của Chúa đã đến bên tôi và nói rằng; “Vuthy, hãy dậy và cầu nguyện.” Và tôi đã trả lời “Vâng” và tôi bắt đầu cầu nguyện.

Tôi đã nói,“Hallelujah,” và quyền năng này đã đến với tôi, và tôi đã bắt đầu nói tiếng lạ. Tôi đã khóc trong niềm vui mừng bởi vì tôi đã cảm thấy tình yêu và lòng thương xót từ Chúa. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vui mừng thật sự trong lòng, và tôi biết rằng điều này đến từ Chúa. Trong suốt buổi cầu nguyện đó, Chúa đã giúp tôi nhận ra rằng tôi đã là con người như thế nào, và tất cả những tội lỗi mà tôi đã làm trong suốt những năm ở trường trung học và đại học.

Khi tôi đang cầu Nguyện, Ngài đã khiến tôi nói rằng “Hãy mở sách I Phi-e-rơ”. Lúc đó, tôi không biết trong Kinh thánh có sách I Phi-e-rơ. Và tôi đã bật dậy, mở đèn lên và mở ra sách I Phi-e-rơ, đoạn 1. Và khi tôi đang đọc thì những lời của Chúa dường như sống lại giống như không gian ba chiều. Mỗi từ đến trong tôi giống như nó đang sống và thật sự chạm lòng tôi.

Sự đấu tranh thuộc linh

Một vài ngày sau, những cơn ác mộng bắt đầu quay trở lại. Đã nhiều năm qua tôi đã không có những cơn ác mộng như thế rồi. Đó là năm ác quỷ giống như những lần trước, nhưng lần này làm tôi nghẹt thở kinh khủng. Tôi không thể nào thở được, tôi không thể kêu lên, tôi không thể hét lớn. Nhưng tôi đã nói rằng “Nhân danh Chúa Giê-xu Christ” và điều đó lập tức biến mất.

Tôi đã hỏi các anh chị em trong Hội thánh rằng tại sao tôi vẫn có những cơn ác mộng đó ngay cả khi tôi đã nhận lãnh Đức Thánh Linh rồi. Họ trả lời tôi rằng liệu tôi có tượng gì đó trong nhà hay không? Và đúng là tôi đã có một tượng đầu Phật nhỏ ở nhà và họ đã bảo tôi phải ném chúng đi. Vì vậy, nhân danh Chúa Giê-xu, tôi đã dội cái tượng đó vào toilet.

Đêm tiếp theo, tôi lại tiếp tục có một ác mộng khác, nhưng lần này chỉ có một ác quỷ. Linh hồn to lớn và đen đó đang làm tôi nghẹt thở, và tôi không thấy rõ mặt của nó. Nó thật sự làm tôi cảm thấy rất sợ hãi bởi vì đó là cái gì đó rất mới đối với tôi. Tôi đã nói rằng “Nhân danh Chúa Giê-xu Christ”, và tôi đã bắt đầu chống trả lại linh hồn đó. Tôi đã vật nó lại trên giường tôi, và tôi đã thấy rõ khuông mặt đó đã bị ăn mòn bởi đầy những con sâu. Và đột nhiên nó biến mất.

Một lần nữa tôi đã đến và hỏi một chị trong Hội thánh rằng tại sao tôi vẫn tiếp tục có những ác mộng như vậy. Tôi không biết tại sao lại như vậy; Lúc đó, tôi nghĩ rằng trong nhà mình không còn những tượng như thế nữa. Nhưng chị ấy nói tôi nên kiểm tra lại một lần nữa. Vì vậy tôi đã tìm và kiếm rất kỹ, và cuối cùng tôi đã thấy một đầu Phật khác mà mẹ tôi đã cho tôi từ rất lâu rồi. Tôi đã quên rằng nó đã ở trong hộp đựng nữ trang của tôi. Và một lần nữa, nhân danh Chúa Giê-xu Christ, tôi đã dội nó xuống toilet.

“Kinh nghiệm” của Ba tôi

Sau khi tôi làm báp-tem tại Hội thánh Giê-xu chân thật, tôi đã bắt đầu nói với Ba tôi về Chúa. Ba tôi 73 tuổi. Khi còn trẻ ở Campuchia, ba tôi thường luyện tập các trò ma thuật. Đến nỗi trong làng, mọi người đồn rằng không ai có thể giết được ba tôi bằng cách bắn hoặc đâm. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi luôn cảm thấy tự hào về điều đó, nhưng tôi đã không thật sự tin vào điều đó.

Khi gia đình tôi đến Mỹ vào năm 1981, chúng tôi đã bị đối xử rất tồi tệ. Nhà của chúng tôi bị đốt cháy hai lần. Lần thứ 2, ba tôi đã ra ngoài để tìm kiếm và đánh người đã đốt nhà tôi. Một trong số bọn chúng đã cố gắng đánh ba tôi bằng cây gậy bóng chày, nhưng ba tôi đã nâng tay hắn lên và bẻ gãy. Sau lần đó, tôi đã bắt đầu tin rằng ba tôi thật sự dung ma thuật.

Lần đầu tiên ba tôi đã đến Hội thánh Tin lành sau khi ông đến Mỹ, ông ấy đã trở bệnh rất nặng và suýt chết. “Sư phụ thuộc linh” của ba tôi đã cảnh cáo ba tôi rằng nếu ông vẫn tiếp tục đến Hội thánh thì ông sẽ bị giết. Từ năm 1981 đến 1999, ba tôi đã không bao giờ đến Hội thánh.

Vào tháng 6/1999, tôi đã đi câu cá với ba tôi. Trong khoảng thời gian đó, thì tôi thường xuyên tham dự các buổi thờ phượng của Hội thánh Giê-xu chân thật. Tôi đã thật sự tin rằng Chúa tồn tại và tôi cảm nhận được tình yêu của Ngài. Vì vậy, tôi đã nói với chính mình rằng, đây là cơ hội lớn để tôi có thể nói với ba tôi về Chúa. Tôi nói với ông, “Con chưa bao giờ nhờ Ba làm bất cứ điều gì trong suốt cuộc đời của con. Nhưng con đã tìm thấy Chúa, và con muốn ba đến Hội thánh với con chỉ 5 lần thôi. Nếu sau 5 lần này, ba vẫn cảm thấy không muốn, ba không cần thiết phải quay trở lại.” Ba đã đồng ý. “Được rồi con trai, Ba sẽ làm điều đó vì con.””

Cũng trong đêm đó, cháu gái của tôi đang ở trong phòng ba tôi. Đột nhiên, nó la lớn, “Ông ơi! Ông ơi!, hình như có ai đó đang cố giết con!” Ba tôi nhìn xung quanh nhưng không có ai ở đó cả. Và rồi ông nhận ra rằng đó có thể là “Sư phụ thuộc linh” của ông. Ông đã nói với tôi điều đó vào ngày hôm sau, nhưng tôi đã nói với Ba tôi rằng “Ba đừng lo lắng bởi vì Chúa là quyền năng, và chỉ có Ngài mới có quyền lấy sự sống của Ba.”

Thoát khỏi tuổi già

Buổi học Kinh Thánh vào ngày thứ sáu sau đó, tôi đã hỏi các anh chị em trong Hội thánh rằng tôi có thể làm gì với tất cả những thứ liên quan đến Phật trong phòng của ba tôi. Họ khuyên tôi nên cầu nguyện và đem bỏ đi, nhưng ai có thể dám vào phòng ba tôi và vứt bỏ tất cả những thứ đó chứ? Ba tôi sẽ không làm điều đó, và tôi thì không tin là chính mình có thể làm được điều đó. Vì vậy, điều duy nhất mà tôi có thể làm là cầu nguyện.

Cảm tạ Chúa, ba tôi đã đến nhà thờ vào ngày thứ bảy hôm đó. Sau buổi cầu nguyện, tôi đã hỏi ba tôi cảm thấy như thế nào. Ông ấy trả lời, “Ba cảm thấy rất là lạnh” Tôi đã nghĩ, hình như có vẻ không ổn. Và quả thật đúng như vậy, ba tôi đang đeo một đầu tượng Phật lớn trên cổ. Vì vậy, tôi đã nói với ba tôi rằng, “Đó là lý do đó, ba cần phải tháo nó ra. Ba cũng cần phải bỏ hết tất cả mọi thứ trong phòng của ba nếu ba thật sự muốn cầu nguyện với Chúa.””

Vì vậy với sự giúp sức của Chúa, ba tôi đã bỏ hết tất cả những vật liên quan đến Phật giáo (bao gồm cả sợi dây chuyền), và ba tôi đã bắt đầu cầu nguyện mỗi tối.

Một cuộc sống mới

Ngày Sa-bát tiếp theo, ba tôi đã đến Hội thánh và quỳ xuống cầu nguyện. Tôi chưa từng miêu tả việc cảm nhận Đức Thánh Linh như thế nào với ông. Sau buổi càu nguyện, ông đã nói rằng ông cảm thấy toàn thân nóng rang, và có gì đó rất tốt. Tôi thật sự cảm tạ Chúa.

Cũng trong tuần đó, chân trái của ba tôi bắt đầu đau và ông thậm chí không thể đi được. Ông không hiểu tại sao nó lại xảy ra với ông. Trên đường đến nhà thờ, ông đã nói với tôi, “Nếu Chúa của con là Chúa thật, hãy để Ngài chữa lành chân cho Ba”. Và tôi đã nghĩ rằng “Chúa ôi! Chúng ta có được ông ấy rồi.” Ba của tôi là người nói là làm. Tôi biết rằng tất cả những gì chúng tôi có thể làm lúc đó là có đặt niềm tin nơi Ngài, cầu nguyện, và Chúa sẽ chữa lành ông.

Chân của ba tôi bị đau khoảng một tuần, và sau đó, vào một đêm ông chợt tỉnh dậy và khóc lớn vì đau đớn. Vào giây phút ông tỉnh dậy, ông đã cảm nhận quyền năng từ bàn chân lên đến đầu gối, và ông đã có thể đi lại được. Ông gọi tôi dậy và kể cho tôi nghe về điều đó, và tôi thật sự cảm thấy vui mừng. Những anh chị em trong Hội thánh đã thật sự cầu nguyện hết lòng cho ông.

Trên đường đến buổi thờ phượng vào ngày Sa-bát kế tiếp, ông đã nói với tôi rằng “Con trai, ba sẽ theo đức tin của con. Ba đã nói với mẹ của con rằng ba sẽ theo đức tin của con và theo Chúa của con.” Tôi thật sự cảm tạ ơn Chúa. Ba tôi đã theo đạo Phật trong suốt cuộc đời của ông ấy, cũng giống như ông nội và ông cố của ông. Đối với ba tôi mà nói, việc tin Chúa và đến Hội thánh là một phép màu.

Bây giờ, ba tôi, mẹ tôi và anh tôi đều tham dự các buổi thờ phượng ngày Sa-bát đều đặn. Tình yêu của Chúa và lòng thương xót của Ngài vượt xa sự tượng tưởng của tôi. Khi tôi cầu nguyện với sự khẩn cầu và đức tin, mọi thứ đều có thể thông qua Ngài. Ngợi ca danh Chúa Giê-xu quang vinh.